Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2017

Vô thường

Sài Gòn về chiều yên ả lạ thường mà sao bỗng nhiên thấy lòng mình buồn rười rượi.
Có phải vì trong lòng mong muốn điều mà bản thân bất lực chưa thể làm được?

Người ta dùng hiện tại để nuối tiếc quá khứ và hoảng sợ khi tưởng tượng ra tương lai xa xôi.
Tôi không nuối tiếc những gì đã xảy ra, nếu có thì tôi đã cố gắng kiên trì bù đắp mỗi ngày cho đến khi bản thân thôi không còn thấy có lỗi nữa. Nhưng, quả thực tôi đang hành hạ mình bằng việc lo lắng cho tương lai không ai biết trước được.
Bản thân từng gặp những chuyện mà giờ nhìn lại vẫn không hiểu tại sao nó có thể xảy ra được, chính bản thân đã từng khăng khăng một điều, vậy mà thời gian qua đi rồi nhiều việc xảy tới... chính mình lại là người thay đổi. Từ đó, tôi dặn lòng mình rằng tương lai không ai biết trước được, rằng cuộc sống này vô thường lắm. Đừng ngu ngốc khẳng định chắc nịch điều gì nữa để tâm bớt nặng nề.

Mong cầu quá nhiều phải chăng là hòn đá cản trở mình đến sự an yên? Nhưng mong cầu hạnh phúc thì có gì sai không?
Tôi mong trong một chiều yên ả, có người bên cạnh để nhỏ to chia sẻ, để trêu chọc nhau và để thấy cuộc sống còn gì đó ý nghĩa.